Tổng số lượt xem trang

Thứ Năm, 9 tháng 6, 2011

Vua Nguyễn mở trừng con mắt Biển Đông xanh...

Tôi ngồi đó, mắt dí vào khoảng hư vô, nơi xa xôi là tiếng sóng Biển Đông dội về trong tiềm thức, trong ký ức và trong ngút trùng những mặn mòi cát trắng.

Biển xưa phả gió vào đồng bãi, phải lạnh vào trời biếc giêng hai, như ý thơ tha thiết của chàng trai Xứ Thanh họ Lã, lỡ tiêu những đồng tiền giấu mẹ, để một ngày đứng trước lời gió kể, bỗng giật mình thương tiếc một thời trai. 

Những tin tức ùa về như dao, cứa từng mảnh tế bào như người xưa thực thi án tù tùng xẻo. Trong hấp hối những tỉ tê ý niệm, vua Nguyễn mở trừng con mắt Biển Đông xanh. Người thoáng chốc đã sa mù co duỗi, án thư rung như địa chấn tròng trành.

Thơ rụng xuống cháy xèo xèo bom đạn, người và người hơn hớn mắt sôi tròng. Ai đã viết sử vàng lên sóng, để bây chừ con chữ cũng long đong.

Này hỡi gió của ngàn xưa kiêu hãnh, này hỡi mưa giông của muôn kiếp trôi về, này hỡi lửa của trăm ngàn ý hệ, giữa ngày dưng tụ lại góp cơn hề.

Ngữ ngôn bỗng trở nên què quặt, khi mô tê sói chợt ợ tiếng người. Ta lầm lũi ngược dòng kinh sử, tìm tri âm dằng dặc tháng năm trôi.

Và đâu hỡi tràng trai đất Việt, trèo lên non hắt rượu cả cười. Hay chỉ đó anh chàng bán thịt, lòn trôn giữa chợ mua vui?!

Thì nhắm mắt, bịt tai, òa khóc. Thì niêm phong mồm miệng giữa ba đào. Chôn một mớ nhất thời-vạn đại, hóa mây lành trên sóng  hát xôn xao...

Trước giờ hồi hương về cố thổ.
Trịnh Tuấn 
9h20', 10.6.2011

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét