Tổng số lượt xem trang

Thứ Năm, 9 tháng 6, 2011

Không thể chọn Đạo-Yên-Thân!!!

[Thư gửi Hiền huynh Hoài Thu Tử]
Đúng 6 giờ sáng ngày 5/6/2011, huynh gọi ra cho đệ. Chưa bao giờ huynh gọi đệ vào giờ này. Cứ tưởng chuyện gì to tát, huynh đã làm cho đệ có thoáng chút nghĩ về điều xấu gì đó xảy ra, trước khi nhấp ngón tay vào nút nghe trên điện thoại. Không. Tuyệt nhiên không. Giọng huynh vẫn ấm áp như mọi khi. Tiếng cười của huynh đã xua đi mọi dự báo âm thầm trong lòng đệ.
Hóa ra, vì lâu nay huynh bận bịu, có khi đệ gọi vào cho huynh cũng chỉ nói được dăm câu ba điều. Nay tư sự đã vơi bớt bộn bề. Một buổi sáng thật ngẫu nhiên mà cũng rất đỗi tình cờ, vì đệ đang chuẩn bị để đi tuần hành phản đối sự xâm chiếm lãnh hải Việt Nam bởi sự ngang ngược của Trung Quốc, thì trong ấy, huynh vừa sai trưởng tử đi mua trà về uống sáng. Sau khi cúng dường Phật, huynh nhớ đệ mà gọi, để anh em chạm cốc qua phi cáp truyền tin. Chuyện thật lành trong một buổi sáng cũng rất yên lành!
Đã từ lâu, huynh khép cửa buồng văn, cắt nốt đường truyền internet, quay lưng ra với cửa đời, chắp một tay sau lưng dạo vườn mai đọc sách. Những thứ ồn ào dâu bể huynh ngó qua là tỏ hết mọi nguồn cơn, nên chẳng cần thưa thốt nữa làm gì. Đệ thấu hiểu nỗi lòng an vi của huynh. Nhưng huynh dạy đệ ba điều, đệ chỉ làm được hai thôi, còn một điều trong cái Đạo-Yên-Thân bao gồm ba ý:
- Thân phận trí thức từ cái thời của Vũ Tài Lục đã là… bi kịch. Vươn ngạo ắt sẽ hại thân.
- Đây chẳng phải thời của cụ Phan Bội Châu hay a,b,c trong sử sách…
- Tránh chỗ phiền phức để khỏi làm phương hại đến việc tu tập của mình. Ví như nóng giận, bực tức… hại đến đường tu.

Thưa huynh, đệ hiểu, nhưng chắc khó mà tu được cái Đạo-Yên-Thân này! Vì mấy lẽ:
Thứ nhứt, dâu bể hóa hình, tinh cha huyết mẹ hợp phối với vạn kiếp trôi lăn, sinh thành ra đệ vẫn là kiếp ngựa trâu chưa mãn nợ. Cái chữ nợ bao gồm thập lẽ nhân gian, chẳng chừa tinh thần hay vật chất. Bởi vậy, phải còng lưng để trả.
Thứ nhì, trí thức lâu nay dân trí tuy cao mà dân khí có vẻ như không tương hợp, nếu chẳng muốn nói đâu đó còn tỏ nét ươn hèn. Đệ dẫu nghèo kiết xác cũng không muốn hèn. Cái chữ hèn nó tanh hôi quá, ngửi không chịu được, huống gì sống chung với nó. Bậc thức ngộ như huynh đã vượt qua cái lý của sắc-không, an nhiên bước trên mọi thuận nghịch bể dâu, lòng vẫn không vướng bận. Còn đệ, nửa bước đường tu còn lởm chởm, đôi viền phàm tục vẫn vêu vao. Thân-ý-khẩu cả ba nghiệp vẫn còn dư nặng. Khó thinh lặng vô cùng!
Thứ ba, sách có câu “giặc đến nhà đàn bà cũng đánh”, huống gì trót đã nhầm sinh nam nhi chi chí. Tuy thật xấu hổ mỗi bận lần giở cổ thư, lén đọc dưới đèn về những câu như: “Nam nhi vị liễu công danh trái | Tu thính nhân gian thuyết Vũ hầu” [Công danh nam tử còn vương nợ | Luống thẹn tai nghe chuyện Vũ Hầu], nhưng dẫu sao cũng không làm ngơ được. Đệ bây giờ đã làm cha của trẻ con. Khi con đệ lớn lên, nó hỏi đệ rằng, buổi giặc chỉa súng vào đầu đồng bào trên biển Việt Nam, cắt cáp của tàu BM2, gây hấn khoanh vùng đường lưỡi bò phi lí v.v… cha đã làm gì? Thì đệ sẽ trả lời con đệ ra sao? Chẳng lẽ vỗ vai con để nói với nó rằng: Con ơi, hãy hiểu cho cha | Vì hai lần… sợ, nên ta phải… hèn, ư?

Với ba lẽ ấy, mà đệ đành lỗi đạo với huynh, cầu mong huynh tha thứ. Thế gian chẳng có đệ thì vẫn có hàng triệu người lương thức. Đệ tin như thế. Nhưng để thêm vào đằng sau con số ấy một số nguyên dương, thì dù có chết đệ cũng xin theo.
Vì vậy, dù đã hứa với huynh trong điện thoại rằng, sẽ nằm ở nhà ngủ bù cho đêm thứ bảy thức trắng, nhưng sau vài phút định thần, đệ lại xuống đường. Có xuống đường, đệ mới được cảm nhận và… Tin – Yêu lắm, Việt Nam ơi!!!
Xin tạ tội với huynh và cầu chúc hiền huynh vạn sự bình an!

Tiểu đệ Trịnh Tuấn bái thư!

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét