Tổng số lượt xem trang

Thứ Năm, 9 tháng 6, 2011

Thư gửi ông Bùi Quang Minh – Admin website www.chungta.com


Thưa ông,
Với một niềm kính trọng sâu sắc, tôi thầm đoán rằng, “tai nạn giao thông” vừa qua không ảnh hưởng nhiều lắm đến quan điểm, niềm tin của ông trong mong muốn “Chia sẻ tri thức, phát triển văn hóa, khai sáng cá nhân, khai sáng cộng đồng”.
Tôi là một độc giả thường xuyên, trung thành của chungta.com từ ngày nó vừa thông mạng. Trải qua 8 năm, quẳng thời gian không ngắn, không dài, nhưng đủ để tôi biết rằng, chính chungta.com chứ không phải trường đại học… bôn ba nào, đã dạy tôi quá nhiều tri thức, giúp tôi biết đến quá nhiều người, cho tôi hiểu về quá nhiều thứ, mà nếu như không thường xuyên đọc chungta.com tôi chẳng biết phải đọc ở đâu, và bằng cách nào để đọc.
Cách đây ít hôm, như thói quen thường nhật, tôi nhấp chuột vào liên kết đính tại trang nhà www.trinhtuan.net để đến với www.chungta.com và nhận được dòng chữ: “Tai nạn khi tham gia giao thông là lẽ thường tình. Vì lý do vụ tai nạn khách quan, Ban biên tập đang tạm dừng lại . Chúng tôi đang tìm hiểu khắc phục vụ tai nạn. Bước đầu đã nắm rõ được một số nguyên nhân, khi nào làm rõ, chúng tôi sẽ có thông tin tới bạn đọc!”. Thật khó diễn đạt lại cảm xúc hôm đó. Sau một lúc thật buồn, tôi cũng lờ mờ hiểu ra… tai nạn. Vâng, tai nạn là điều tất lẽ dĩ ngẫu và, cũng không quá lạ khi nó xảy ra với chungta.com. Trong một cố gắng tích cực, tôi đã trộm nghĩ rằng, việc nó xảy ra “tai nạn”, nói như một nhà văn Mỹ từng nói, “mọi điều đến với ta đều là điều tốt nhất, không thể tốt hơn được nữa” – tôi nghĩ theo ý của nhà văn này, để thấy rằng, cái “tai nạn” kia chẳng ngoài cái lẽ tốt đẹp, giúp ta tin hơn trong việc cống hiến sức mình cho cái gọi là “Chia sẻ tri thức, phát triển văn hóa, khai sáng cá nhân, khai sáng cộng đồng”.
Thật xấu hổ để thưa với ông điều này, rằng, tôi không biết lúc nào và bao giờ thì website này (www.trinhtuan.net) khai tử. Khi biết được www.chungta.com gặp tai nạn, tôi có gọi điện cho nhà văn Trần Nhương, hỏi về thủ tục để đăng ký giấy phép, anh Trần Nhương cũng bảo rằng không biết phải làm thế nào. Việc duy nhất chúng tôi cùng làm là đăng kí tên miền quốc tế tại Bộ Thông tin và Truyền thông nước CHXHCNVN qua trang mạng, website www.trannhuong.com có thêm được cái “Đã được đăng ký tại Trung tâm Quyền tác giả văn học Việt Nam”. Thông qua cái sự kiện của Chúng Ta, tôi thấy lo lo cho các anh em văn nghệ sĩ nói riêng, những người đang “nuôi con, nuôi văn và nuôi… web” (Lời nhà văn Phong Điệp), vì chắc họ cũng như tôi, cũng giống website này, cũng…. vi phạm đủ thứ trên đời nếu đem luật ra mà chiếu.
Tôi nghĩ cả đêm về việc viết lá thư này cho ông, hằng tá những gạch đầu dòng trong đầu muốn nói, để rồi đến khi đặt bút, cổ họng tựa hồ một cái pít-tông, bơm từng cục thịt lên họng, nghẹn đắng. Vì vậy, tôi không thể viết dài hơn. Nhưng tôi tin rằng, đằng sau những xác chữ tê cứng này, ông nhận được từ chúng tôi sự chia sẻ thật lòng về chuyện ‘tai nạn” của chungta.com, cũng như những chia sẻ rất người của chúng tôi gửi đến ông. Duy có điều này, tôi xin phải nói nốt (thực ra là gặng nói nốt): Tôi và (chúng tôi) nên học bài học gì từ “tai nạn” của Chúng Ta? Liệu có phải là cái câu mà Bùi Giáng từng thốt lên là: “Rằng xin các hạ hãy vô ngôn”? nếu quả là thế thì, những anh chị em như Nguyễn Trọng Tạo, Nguyễn Hữu Hồng Minh, Lê Thiếu Nhơn, Phong Điệp, Trần Nhương v.v… cả người đang viết lá thư này nữa, hãy sắm gỗ tự đóng quan tài chờ ngay khai tử cho web của mình đi là vừa.
Thành tâm chúc ông sức khỏe và hạnh phúc, bình an. Rất hi vọng có dịp được mời ông li trà đạm bạc, nâng chén ngang mày để lùa con mắt đục vào mây cả cười…

Hà Nội, 3.6.2010
Trịnh Tuấn

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét