Tổng số lượt xem trang

Thứ Sáu, 10 tháng 6, 2011

Tản mạn cuối cùng...

Quả thật, để hiểu được đâu là nhất thời, đâu là vạn đại, và hiểu được cái khôn mới hôm qua hôm nay đã trở thành cái dại, chẳng hề dễ tí nào! Phạm Ngọc Lư ơi là Phạm Ngọc Lư, anh hạ bút cách đây đã hơn cả thập niên, sao câu chữ vẫn nóng dòng thời sự. Dẫu đọc hết một trăm bồ chữ, thì để làm gì, khi vẫn thua đau một đứa lòn trôn(!)

Nhưng Lư ơi, đến bây giờ thì đệ đã hiểu ra được tại sao Hoài Thu Tử vô ngôn. Vô ngôn chi thượng sách. Cái câu mà Ngô Thì Nhậm nuốt nghẹn nơi cửa Khổng, cứ vang vang trong đầu mọi kẻ sĩ bao đời, rằng: Thế chiến quốc, thế xuân thu, gặp thời thế thế thời phải thế! Xưa Đồ Chiểu dùng bút lông mà đâm mấy thằng gian bút chảng tà, nay bút sắt dùng đâm người thiện vẫn cứ toè, thì cái nhẽ phong tống thời lai đã rõ rành rành.

Nhắm mắt vấn cao xanh rằng, lòng ta có bề chi nao núng, chí ta có bề chi khiếp sợ, cao xanh bặt ngôn như cũng tri tình. Đám tinh tú lập lờ mang theo bao huyễn sự, nhưng cũng giúp ta sáng rõ bao điều. Cùng tắc biến, biến tắc thông, thông tắc cửu, nhẽ ấy há lẽ chưa tường. Nhưng vận thế hình thời ứng vào cái cảnh tiềm long vật dụng, đông còn lạnh lẽo, cây lá vẫn xác xơ, rồng chưa quẫy nơi góc ruộng, thì đâu thể vận cái lí thuần Càn cho uổng sức hoài tâm.

Kẻ ngắn học đồ tin chê đoản chí, rằng mô tê đã im bặt tiếng lời. Người thức giả mỉm cười ngoảnh mặt, vô vi tự an thôi!

Thất phu hữu trách thật mừng | Trượng phu vô phận chỉ ung dung cười...


Vẫn đang viết tiếp ở Vườn Thanh...

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét